Lisa từng là một nhà thiết kế thời trang và một doanh nhân. Năm ngoái, do một cơ duyên tình cờ, cô quyết định bán công ty và bắt đầu một năm gap year cho riêng mình.
Năm 2022, Lisa chuyển đến một ngôi nhà tràn ngập ánh sáng. Cô tự tay cải tạo, thiết kế từ đầu. Ngôi nhà không theo một phong cách nhất định, bàn trà theo phong cách thiền được kết hợp với nhiều loại ghế hiện đại. Cô có nhiều thời gian hơn cho bản thân và gia đình, Lisa dần dần học cách dung hòa với chính mình. Nữ giám đốc 39 tuổi đã chia sẻ về mọi thứ của mình sau khi tạm gác lại công việc, sống chậm rãi và tận hưởng niềm vui bên gia đình như thế này.
Màu sắc tổ ấm giống như cá tính con người
Năm nay tôi 39 tuổi và có hai con, hiện đang sống tại Thượng Hải (Trung Quốc). Sau khi bán công ty vào năm ngoái, tôi chọn cách “tạm dừng”, sống chậm một cách thoải mái. Tôi chuyển đến ngôi nhà này cách đây hai năm. Ấn tượng đầu tiên chính là ánh sáng tự nhiên tràn ngập căn nhà, bản thân tôi là người rất cần ánh sáng mặt trời.
Mọi thứ trong nhà đều do tôi tự tay thiết kế, không theo một phong cách nhất định mà là sự kết hợp của nhiều phong cách khác nhau. Ví dụ như chiếc bàn theo phong cách cổ được kết hợp với những chiếc ghế hiện đại.
Màu sắc luôn là yếu tố quan trọng trong cuộc sống của tôi. Mỗi màu sắc mang một cung bậc cảm xúc khác nhau. Chính vì vậy, nội thất trong nhà không theo một tông màu cố định mà rất đa dạng, tạo nên điểm nhấn độc đáo.
Tôi mong muốn ngôi nhà của mình cũng giống như con người tôi – đa phong cách, phóng khoáng, sống động và tinh nghịch. Tôi cũng sưu tầm rất nhiều tác phẩm nghệ thuật trong những năm qua. Tôi muốn thiết kế một ngôi nhà giống như một phòng trưng bày nghệ thuật để trưng bày những tác phẩm mình yêu thích. Vì vậy, xung quanh mỗi tác phẩm, tôi không bài trí thêm bất kỳ đồ nội thất nào.
Tôi là người rất cầu toàn trong những việc mình quan tâm và đặc biệt thoải mái trong những việc không nằm trong giới hạn cuộc sống của mình. Chẳng hạn như khi mới chuyển đến, tôi đã thay toàn bộ phào chân tường vì thấy nó quá xấu. Tôi cũng từng mất rất nhiều thời gian để quyết định xem nên sơn 3 hay 5 lớp sơn để đạt được màu sắc hoàn hảo như trên bảng màu. Tôi đã phải liên tục trao đổi với thợ sơn.
Trong nhà tôi, không có món đồ nào là ngẫu nhiên hay thừa thãi. Trước khi mua bất kỳ món đồ nội thất nào, tôi đều chụp ảnh chúng lại. Vì tôi không sử dụng phần mềm thiết kế nội thất chuyên dụng nên tôi chỉ có thể đặt chúng trên PowerPoint để xem xét. Tôi muốn xem khi đặt cạnh nhau, mối quan hệ giữa chúng như thế nào, có phù hợp và hài hòa hay không. Tôi rất quan tâm đến sự liên kết giữa chúng, không nhất thiết phải theo khía cạnh thiết kế mà là theo cảm nhận cá nhân, xem chúng có tạo ra sự cộng hưởng nào hay không.
Chiếc bàn ở phòng khách rất đặc biệt. Mặt bàn được làm từ vật liệu tái chế thân thiện với môi trường, với các hạt màu sắc khác nhau. Tôi đã thử nghiệm vô số lần về kích thước, khoảng cách và số lượng hạt màu đỏ, xanh lá cây, xanh dương trong mặt bàn. Xung quanh chiếc bàn, những chiếc ghế nhỏ cũng có màu xanh lá và xanh dương, như thể chiếc bàn đang “kéo” các món đồ nội thất xung quanh nó lại với nhau, rất hài hòa và tự nhiên.
Các món đồ trang trí nhỏ trong nhà đều là những thứ tôi sưu tầm trong nhiều năm qua. Khi còn trẻ, tôi không có nhiều tiền nhưng tôi luôn cố gắng mua những món đồ mình thích. Từ thời đại học, tôi đã bắt đầu quan tâm đến nghệ thuật. Tôi thường đến các chợ đồ cổ để tìm kiếm những món đồ nhỏ và đồ cổ độc đáo mà mình yêu thích, một số món đồ tôi vẫn giữ đến tận bây giờ.
Công việc từng là trọng tâm cuộc sống
Trước đây, công việc luôn là trọng tâm trong cuộc sống của tôi. Tôi từng thiết kế trang phục dạ hội cao cấp cho Michelle Obama, Chương Tử Di, Lưu Diệc Phi. Sau này, do sức khỏe không tốt, tôi dần yêu thích việc tập luyện thể thao và thành lập một thương hiệu trang phục thể thao dành cho phụ nữ châu Á.
Trong quá trình khởi nghiệp, ngay cả khi mang thai, tôi vẫn không ngừng làm việc cho đến 3 ngày trước khi sinh. Tôi cũng không cho con bú sữa mẹ vì tôi đã phải đưa ra một số lựa chọn. Lúc đó tôi rất bận rộn và biết rằng mình phải quay trở lại làm việc ngay sau khi sinh con.
Tôi không nghĩ rằng cứ 3 tiếng cho con bú một lần sẽ giúp tôi có được trạng thái tốt nhất. Tôi nghĩ rằng điều đó không tốt cho cả tôi và con. Tôi thừa nhận mình không phải là người mẹ toàn năng. Nhưng có một lần con gái tôi bị sốt cao, trong khi tôi đang phải đối mặt với việc gọi vốn cho công ty. Lịch trình của tôi kín mít với 4 cuộc họp liên tiếp. Tôi không thể làm gì khác và điều đó khiến tôi vô cùng áy náy, luôn cảm thấy có lỗi với con.
Vì công việc quá nhiều áp lực, tôi thường xuyên mất ngủ cả đêm. Tôi thường vừa đi vừa suy nghĩ vấn đề và khi nhận ra thì đã không biết mình đang ở đâu. Có một khoảng thời gian, tôi rơi vào trạng thái tồi tệ.
Tôi luôn là người khá mạnh mẽ. Trước khi mang thai, tôi luôn tự tin rằng không có gì có thể quật ngã được mình. Nhưng dần dần, tôi đã chấp nhận rằng mình không thể làm mọi thứ hoàn hảo được, khả năng của tôi là có hạn. Giữa sự nghiệp và gia đình, không có sự cân bằng, chỉ có lựa chọn. Tôi quyết định không làm khó bản thân nữa.
Vào thời điểm đó, một tập đoàn thể thao mà tôi yêu thích đã ngỏ lời mời hợp tác. Tôi nghĩ rằng mình đã nỗ lực hết mình trong một thời gian dài và có lẽ đã đến lúc cần nghỉ ngơi, sắp xếp lại bản thân và bắt đầu lại. Đó là lý do tôi quyết định dành một năm cho bản thân.
Những thứ bạn đam mê cuối cùng sẽ trở thành tài sản quan trọng của bạn
Sau khi chuyển đến ngôi nhà mới, những nơi quan trọng trong nhà đều treo các tác phẩm nghệ thuật mà cô đã sưu tầm qua từng giai đoạn cuộc đời. Là mẹ của hai đứa trẻ, cô đặt ra một quy tắc không thường thấy trong nhà: Không cho phép đồ chơi của trẻ con để vào phòng khách, vì “trẻ con là người tham gia sau và cần thích nghi với cuộc sống của chúng tôi” – Lisa đưa ra quan điểm riêng của mình.
Hiện tại, ngôi nhà của Lisa có hơn mười tác phẩm nghệ thuật, và không có đồ nội thất nào được đặt xung quanh mỗi bức tranh. Cuộc sống luôn có những khoảnh khắc đặc biệt, và cô muốn dùng những thứ đặc biệt, không ai có, để kỷ niệm những thời điểm đó. Sau đó cô nghĩ rằng mỗi khi có một dịp như vậy, cô sẽ mua một tác phẩm nghệ thuật.
Tác phẩm đầu tiên mà cô sưu tầm là “Bạch Tuyết”, khi đó cô 30 tuổi và rất liên quan đến việc trở thành một người trưởng thành thực sự. Cô hiểu bức tranh này như là mỗi người đều có một tuổi thơ trong trắng trong tâm hồn, chúng ta lớn lên và trải qua nhiều thứ trong xã hội, điều này không hẳn là xấu, nhưng cô nghĩ mỗi người vẫn có một đứa trẻ trong sáng trong lòng.
Trong phòng khách có một bức tranh tên “Lập Thu”, cô mua nó để kỷ niệm 5 năm thành lập công ty và doanh số đạt một con số nhất định. Bức tranh nói về mùa thu, vẽ cánh đồng lúa mùa thu. Khi nhìn thấy bức tranh này, cô cảm thấy rất bình yên, có cảm giác dễ chịu và phong phú.
Có một bức tranh khác trong phòng khách của một nghệ sĩ Mỹ, A’Driane Nieves, với nhiều màu sắc sáng sủa. Ban đầu nhìn thì rất dễ chịu, bạn có thể cảm nhận sức mạnh mà nghệ sĩ muốn truyền tải. Sau này cô mới biết bức tranh này thể hiện những tổn thương mà phụ nữ đã trải qua, nhưng không hề man rợ hay bạo lực, thực tế bạn sẽ cảm thấy bị chạm đến nhiều hơn.
Trong số các tác phẩm nghệ thuật của cô, hầu hết là các tác phẩm trừu tượng của các nghệ sĩ nữ sinh sau những năm 1980 và 1990. Trước đây, cô cũng từ từ tìm kiếm phong cách của mình và phát hiện ra rằng tác phẩm của các nghệ sĩ nữ rất có thể chạm đến trái tim mình, tác phẩm của họ có một sức mạnh mềm mại, không có tính chất xâm lược, và chúng mang lại cho cô rất nhiều năng lượng.
Thực tế, khi còn nhỏ cô không phải là một đứa trẻ tự tin. Cô lớn lên ở Đài Loan, Trung Quốc, nơi mọi người có các tiêu chuẩn đánh giá khá thống nhất, mọi người đều xem xét bạn có giỏi Toán hay không, có tốt về Văn học hay không. Cô học thêm năm ngày mỗi tuần nhưng chỉ có thể đạt được 40 điểm từ môn Toán.
Trong một thời gian dài, thậm chí giáo viên còn nghi ngờ cô có vấn đề về trí thông minh. Nhưng cô biết mình rất thích vẽ và luôn có thể dễ dàng tạo ra những tác phẩm đẹp mắt. Cô là người nếu muốn làm một việc gì đó, cô sẽ nghĩ đến hàng trăm cách để hoàn thành và cuối cùng cũng tìm thấy sự nghiệp của mình: “Những thứ bạn đam mê cuối cùng sẽ trở thành tài sản quan trọng của bạn”.
Trong những năm qua, cô làm việc với nhiều phụ nữ và nhận ra rằng họ thực sự biết rõ ước mơ của mình và muốn đi đâu, nhưng sau mỗi lần nói xong, họ thường nói thêm một từ “nhưng” để nói về những gì hạn chế bản thân họ.
Lisa cho biết: “Bây giờ chúng ta có thể đứng cùng vạch xuất phát với nam giới, với quyền làm việc và quyền tự do lựa chọn. Nhưng đồng thời, chúng ta vẫn còn mang trên vai nhiều “xiềng xích của quá khứ”. Chúng ta vẫn âm thầm cân nhắc trong lòng xem mình có phải là người mẹ hiền, vợ hiền hay không,… Bây giờ, tôi cảm thấy mình chỉ sống một lần nên tôi có thể tự do và thoải mái hơn với các lựa chọn”.
Xác định nhu cầu của bạn và chăm sóc bản thân thật tốt
Khi nói nhiều hơn về quan điểm sống của mình, Lisa tâm sự thế này.
Tôi luôn nhấn mạnh rằng ở nhà chúng tôi, đồ của trẻ chỉ được để trong phòng riêng và không được để ở phòng khách hay những không gian chung khác. Bởi vì tôi muốn không gian tôi ở phải sạch sẽ và ngăn nắp.
Tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho các con nhưng tôi sẽ không thay đổi thói quen sinh hoạt vì chúng. Tôi đã nói rõ điều này với chồng trước khi chúng tôi kết hôn. Trước hết là vì hai chúng tôi yêu nhau và lập gia đình. Các con của chúng tôi là những người đến sau và nên thích nghi với chúng tôi.
Bạn bè xung quanh tôi lấy con cái làm trung tâm và mọi thứ đều xoay quanh chúng, điều này không tệ nhưng đây không phải là cuộc sống mà tôi mong muốn.
Khi chúng tôi ra ngoài chơi, tôi sẽ không làm theo chính xác sở thích của con mình. Khi đi nghỉ, tôi mong được tương đối yên tĩnh, đọc sách và ăn uống ngon miệng. Tôi sẽ không chọn khách sạn dành cho gia đình, cũng như không đặt nhu cầu của con cái hay những nơi chúng muốn đến làm tiêu chí đầu tiên khi lựa chọn cho kỳ nghỉ của chúng tôi.
Đầu tiên chúng tôi quyết định xem mình muốn đi đâu và sau đó tìm một nơi mà bọn trẻ có thể đến. Chúng tôi cũng tìm thấy những điều mà cả hai chúng tôi đều thích. Ví dụ, tôi và con gái đều thích làm móng tay nên chúng tôi có thể đi cùng nhau và coi nhau như những người bạn.
Hai vợ chồng tôi hẹn hò mỗi tháng hai lần. Đôi khi con cái cũng muốn đi theo nhưng chúng tôi từ chối. Bởi tôi nghĩ chỉ khi hai người có mối quan hệ tốt và tâm trạng tốt thì bạn mới có thêm tình yêu thương và nghị lực để chia sẻ với con cái. Tôi khẳng định mình là một người mẹ hạnh phúc. Tôi cũng tin rằng trẻ con sẽ thích ở bên tôi như thế này hơn.
Bây giờ, tôi thiền một chút trước khi thức dậy mỗi ngày và tập thể dục 6 ngày một tuần. Trước đây tôi đã có rất nhiều việc trong danh sách mong muốn của mình và bây giờ cuối cùng tôi cũng có thời gian để thực hiện chúng. Tôi bắt đầu học cắm hoa và lấy một số tác phẩm nghệ thuật làm nguồn cảm hứng để cắm hoa, đây cũng là một quá trình sáng tạo rất thú vị.
Tôi luôn là người rất có kế hoạch, khi tôi thường ở nhà, nếu thời tiết thật đẹp, tôi sẽ cảm thấy tội lỗi và cảm thấy như mình đang lãng phí thời gian. Nhưng bây giờ tôi cảm thấy bớt lo lắng hơn.
Khi thực sự sống chậm lại, tôi phát hiện ra rằng mình cũng có thể nhận ra những điều nhỏ nhặt nhưng đẹp đẽ trong cuộc sống, điều mà trước đây tôi không có đủ năng lượng để thấy. Một ngày nọ, khi đi bộ trên đường, tôi nhận ra rằng lá cây đã mọc lên, đó thực sự là một điều nhỏ nhặt nhưng tôi bất ngờ phát hiện ra rằng mình trước đây chưa bao giờ biết lá non mới nảy mầm trên cành cây trông như thế nào. Dưới ánh nắng mặt trời, chúng có một màu sắc gần như trong suốt và rất đẹp.
Bây giờ tôi không còn vội vã để đạt được mục tiêu nào nữa, đôi khi tôi cảm thấy việc “sống chậm” như vậy cũng rất tuyệt vời, tôi càng có thể thong thả hưởng thụ một cuộc sống không kế hoạch.